top of page

Ảo tưởng bản thân! Lời khuyên cho sinh viên.

Thông điệp gửi đến bạn, những người không có thời gian để đọc hết bài này: "Nếu ta tự tin thì lúc nào ta cũng thấy ta giỏi, thậm chí là giỏi nhất nữa. Nhưng chưa vào chiến trường mà đã tự cho mình là chiến đấu giỏi nhất, không ai bì kịp, thì có lẽ bạn đã lầm. Giống như võ sĩ trên đấu trường vậy. Nếu biết chắc chắn mình sẽ thắng, hay ai đó sẽ thắng, thì quyết đấu đâu còn ý nghĩa gì nữa. Huống chi, kiến thức ở trường các bạn học chỉ là lý thuyết suông thôi. Bạn lấy gì để cho rằng mình sẽ là sao sáng? Hãy trải nghiệm và học hỏi trước rồi hãy suy nghĩ là công việc này có xứng đáng với bạn hay không. Đừng quá ảo tưởng về bản thân mình, bạn nhé!" by Đoàn Trung Thảo



Dạo vòng vài trang báo mạng, tôi đọc được vài thông tin như sau:


"Trong khi nhiều tân cử nhân loay hoay tìm việc, chấp nhận cả những nghề không phù hợp với chuyên ngành theo học vẫn có nhiều người trẻtừ chối cơ hội việc làm bởi cho rằng công việc đó chưa tương xứng với bản thân. Đánh mất cơ hội tích luỹ kinh nghiệm (KN), họ đã tự đẩy mình vào thế "cao không tới, thấp không xong".


"Cầm tấm bằng loại giỏi ra trường, Hà vẫn ung dung nằm nhà trong khi đám bạn cùng khóa vất vả ngược xuôi mong nhanh chóng có được một công việc ổn định nuôi thân, đỡ khoản gánh vác cho gia đình. Lí do cho việc "nhàn hạ" của Hà nghe qua có vẻ hợp lý:"Đã mất công tìm việc thì phải chọn những công việc đúng tầm của mìnhmà làm, cứ thấy đâu có tuyển dụng mà hăng hái nộp hồ sơ thì nếu có dược vào làm thật sau này cũng cảm thấy hối tiếc"


Và kết quả là đa phần họ đều long bong cả năm trời vẫn không có việc làm.


Tôi có nhiều bạn bè phụ trách tuyển dụng trong một số công ty lớn. Mỗi khi tôi hẹn họ ăn trưa hay café. Họ đều có những chuyện cười kể cho tôi nghe và chủ yếu là xoay quanh vấn đề sinh viên mới ra trường. Mỗi khi xét duyệt hồ sơ ứng viên, họ không khỏi bật cười khi có nhiều bạn vừa mới ra trường, chưa có kinh nghiệm đã đòi làm ngay vị trí trưởng phòng hay quản lý, lương tháng đầu phải trên chục triệu.Các bạn trẻ vừa mới ra trường thường không nắm được mặt bằng lương tại Việt Nam ở từng ngành nghề. Tuy nhiên, sai số cũng chỉ nằm ở vài ba triệu, dăm bảy triệu so với thực tế, còn cá biệt những trường hợp, các tân cử nhân vì đánh giá quá cao năng lực bản thân sẵn sàng hét giá “nghìn đô” khiến nhà tuyển dụng không khỏi bàng hoàng. Một câu tóm gọn của họ là “nhiều bạn sinh viên mới ra quá ảo tưởng về bản thân mình, nhiều khi họ muốn giành cơ hội cho các bạn trẻ, nhưng các bạn lại tự bát bỏ cơ hội của chính mình vì quá ảo tưởng về bản thân.”



Thật sự là tôi rất đồng cảm với các bạn này chứ không chê trách gì. Vì thật ra trước kia tôi cũng như vậy. Tôi xin lấy bản thân mình để kể bạn nghe...

Khi tôi học cấp 3, tôi rất giỏi môn tiếng Anh và Toán, và tôi có thể nói tiếng Anh lưu loát khi ở cấp 3. Khi lên ĐH, học năm 2,3 thì tôi đã tự cho mình giỏi tiếng Anh hơn cả giảng viên và có ý nghĩ "thôi bà xuống đi, để tui lên dạy cho... :))". Khi tôi còn là sinh viên năm 3 thì tôi đã có bằng CPE (Certificate of Proficiency in English) và làm giảng viên Anh ngữ cho vài trường Anh ngữ ở HCM rồi. À mà tôi là sinh viên khoa QTKD Quốc Tế chứ không phải là sinh viên khoa Ngoại Ngữ nhé :). Khi học về môn Marketing, tôi cũng từng nghĩ tôi giỏi hơn giảng viên nhiều (đúng là ngông cuồng!)

Khi học năm cuối, tôi có tham dự 1 buổi hội Thảo, lúc đó có 2 khách mời của chương trình là: Phạm Uyên Nguyên và Trần Bảo Minh.

Phạm Uyên Nguyên là 1 sinh viên nghèo của Việt Nam ở Singapore, vì cùng đường nên đã đến nhà của thủ tướng Lý Quang Diệu của Singapore để xin học bổng.

Trần Bảo Minh là phó tổng GĐ của Vinamilk. Trước kia từng là giám đốc Marketing toàn cầu của Pepsi. Lúc đó tôi nghe mà nghĩ là người VN mình thổi phòng vị trí của ông này, và tôi cũng nghĩ ổng làm được, tôi cũng sẽ làm được. Hãy chờ xem... Sau khi tốt nghiệp ĐH, tôi tình cờ được Vinamilk gọi và mời vào chương trình Sales Trainee. Thật sự, lúc đó tôi không nghĩ mình sẽ làm cho Vinamilk vì nó là cty nhà nước mặc dù bản thân nó là 1 cty lớn. Nhưng tôi cũng thử xem sao, sau khi làm ở đó 1 tháng, tôi nghe nhiều chủ tiệm tạp hóa khen Trần Bảo Minh rất nhiều, lúc đó tôi không nhớ TBM là ai. Tôi đã tò mò và vào google search thử với key word "Trần Bảo Minh". Kết quả là... "Người thành đạt cá biệt...", "Giám đốc marketing toàn cầu của Pepsi",.... lúc này, tôi mới thật sự nhận ra thế giới này quá rộng lớn, nhưng tôi vẫn không cho rằng mình thua ai. Để đảm bảo mình có đủ kiến thức để canh trạnh, tôi tham gia khóa MBA của trường Assumption University of Thailand, và tốt nghiệp với bằng loại giỏi. (GPA 3.64/4) Tốt nghiệp xong, tôi càng ngông cuồng hơn. Tôi cho rằng mình là người tài và chỉ về các cty lớn có tiềm năng của Việt Nam để giúp họ phát triển ra thị trường Thế Giới. Thế là tôi nộp đơn vào Tân Hiệp Phát. Tôi ngông cuồng đến nỗi, chỉ vài ngày đầu tiên đi làm, tôi đã đứng trước mặt các giám đốc phòng ban và trưởng nhãn hàng, trường phòng, share về chiến lượt của cty, cty cần phải làm thế này thế kia, nói thẳng với sếp trực tiếp của tôi là Marketing Director (lúc đó là 1 người Philipines), bà phải nên làm thế này thế kia. Giờ nhìn lại thấy tôi giống như một thằng điên :((

4 tháng đầu, tôi làm hết việc này đến việc kia, từ nhãn hàng này đến nhãn hàng kia để học hỏi. Sau 4 tháng, tôi phụ trách nhãn hàng lớn thứ 2 cty là nước tăng lực Number 1. Cấu trúc của nhãn hàng này là: Brand Managers (BM) => ABM => ME. Dưới BM có 1 ABM và 1 Marketing Executive (ME). Thế nhưng lúc đó chỉ có 1 mình tôi phụ trách nhãn hàng này. Tôi phải làm việc của các vị trí này cùng 1 lúc.

Tôi học rất nhiều, cái gì cũng biết nhưng thú thật lúc đó khi đi vào làm việc, tôi không biết phải làm gì cả. Mỗi ngày làm việc như là một cực hình, thậm chí tôi không dám bước vào cty. Cái cảm giác ấy như là mình sấp vào cánh cửa địa ngục vậy. Tình cảnh đó kéo dài đến 9 tháng. Trong 9 tháng đó, ngày nào tôi cũng tự động viên mình bàng cách "Cố lên! Cố làm hết ngày hôm nay, ngày mai mình nghỉ luôn!". Và sau 9 tháng, tôi đã nắm bắt được tất cả các công việc. Lúc này, tôi mới cảm thấy thoải máy hơn mà tiếp tục công việc ở đó. Các bạn biết không, 2 ngày đầu tôi dám cãi lại sếp của tôi, dám lên lớp sếp của mình, nhưng từ khi tôi phụ trách nhãn hàng, tôi thấy sếp của mình, là tìm chỗ mà lũi đi.


Bây giờ thì tôi cũng có nhiều thành quả rồi, cũng nhờ thời kỳ gian khổ ấy. Nhưng tôi muốn chia sẻ với các bạn sinh viên mới ra trường như là người cùng cảnh ngộ hay người đi trước một thông điệp "Nếu ta tự tin thì lúc nào ta cũng thấy ta giỏi, thậm chí là giỏi nhất cả. Nhưng chưa vào chiến trường mà đã tự cho mình là chiến đấu giỏi nhất, không ai bì kịp, thì có lẽ bạn đã lầm. Giống như võ sĩ trên đấu trường vậy. Nếu biết chắc chắn mình sẽ thắng, hay ai đó sẽ thắng, thì quyết đấu đâu còn ý nghĩa gì nữa. Huống chi, kiến thức ở trường các bạn học chỉ là lý thuyết suông thôi. Bạn lấy gì để cho rằng mình sẽ là sao sáng? Hãy trải nghiệm và học hỏi trước rồi hãy suy nghĩ là công việc này có xứng đáng với bạn hay không. Đừng quá ảo tưởng về bản thân mình, bạn nhé!"


Viết bởi Đoàn Trung Thảo


Bài viết gốc ngày 27/12/2013: https://www.doantrungthao.com/2013/12/ao-tuong-ban-than-loi-khuyen-cho-sinh.html


(Trích dẫn xin ghi rõ nguồn của bài viết. Cảm ơn!)


0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page